Mẹ mặc quần bó đi đón con, phụ huynh khác không vừa mắt, 2 gia đình kẻ “đếm lịch”, người chống nạng
Đi đón con mà mặc quần bó quá cũng kỳ, nhưng chỉ vì nhiêu đó mà phụ huynh điểm mặt, cho nhau bài học bằng tay chân thì không đáng.
Riêng cái khoản ăn mặc đi đón con tan học nhiều lúc nghĩ cũng đau đầu các mẹ ơi. Mặc đẹp quá thì bảo làm lố cho ai coi, mặc dễ chịu thoải mái thì bảo xuề xòa, không chỉn chu. Thành ra, mỗi lần đi từ nhà lên trường đón con, em cũng phải mất cả 30 phút chọn đồ là ít. Phải ăn mặc sao cho bình thường nhưng không tầm thường trong mắt các mẹ. Mắc mệt thật.
Nhưng em nghĩ dù các mẹ soi mói hay chê khen quần áo của nhau thì chỉ dừng ở mức chỉ trỏ, nói này nói kia thôi. Chứ điểm mặt nhau vì cái quần bó hay tìm người đến tặng cho bài học thì thật sự đi quá xa rồi. Đáng trách hơn, chỉ vì mẹ mặc quần tập bó sát đi đón con tan học mà hai gia đình tan vỡ. Có đáng không?
Chuyện mẹ ăn mặc hơi tế nhị đến đón con tan học thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng từ chuyện nhỏ lại thành chuyện to khi phụ huynh điểm mặt chê trách, rồi còn nựng má nhau, “ghim” nhau.
Ảnh mang tính minh họa. Nguồn: sohu
Theo những gì em xem trên sohu, câu chuyện ăn mặc đón con đi xa đến mức hai gia đình hạnh phúc bỗng dưng tan nát. Hai đứa trẻ mầm non đang có mẹ ở bên chăm sóc thì phút chốc xa rời. Bởi đưa con đi học mà sân si quá, dữ dằn quá cũng lo, đâu biết mình đụng phải ai đâu mọi người.
Đọc chuyện có thật mà em tưởng phim không đó các mẹ. Hai vị phụ huynh trong chuyện là chị Vương và chị Lý, có con học cùng lớp mẫu giáo. Chỉ vì xích mích chuyện con cái, rồi chướng nhau bởi cái quần bó chẽn mà phát sinh tác động thể chất.
Bình thường chị Vương hay mặc quần tập yoga bó sát đi đón con. Nhưng cũng không thấy phụ huynh nói gì. Cho đến ngày 1/6 vừa rồi nhà trường tổ chức diễn văn nghệ. Hai người mẹ đến trường từ rất sớm để xem con múa. Trùng hợp là hai bé cùng múa một bài.
Vì con chị Vương múa đẹp nên cô sắp cho đứng hàng trước, con chị Lý hơi chậm nên cô cho ra hàng phía sau. Nhưng người làm mẹ như chị Lý không cam tâm, chị tiến lên và dời con chị Vương qua bên cạnh để con chị được lên hàng đầu. Chị Vương thấy con bị lấn lướt, không thể ngồi yên liền tiến lên lý luận với chị Lý.
Hai người ngày càng to tiếng, thậm chí xảy ra mâu thuẫn thể chất, trong lúc không kiềm chế, chị Lý cho chị Vương một cái vào má. Đồng thời còn điểm mặt “mặc quần bó đến đón con trước mặt nhiều phụ huynh như vậy, không biết ngượng à?”.
Chị Vương định cho chị Lý “biết màu” đòn trả đũa thì cô giáo kịp thời giữ tay lại, tránh sự việc đi xa hơn nữa. Vốn tưởng chuyện như vậy chấm dứt nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu. Bất hạnh lớn hơn đang dần bao phủ hai gia đình này. Bị nói mặc quần bó đi đón con, chị Vương thấy mất mặt, thêm cái “nựng” má kia nữa.
Ở trường không tiện giải quyết vấn đề vì có cô giáo và nhiều người ở đó. Con bị lấn lướt, mẹ bị điểm mặt, không nhận được lời xin lỗi. Càng nghĩ càng thấy giận nên cuối cùng chị Vương nhờ người lấy lại công bằng cho mình. Thế là chị Lý gặp hai người lạ chặn đường, chị Vương tranh thủ trả lại mấy cái nựng má.
Hậu quả là chị Lý tranh thủ chạy đi, giữa đường không may bị xe tông trúng. Một chân chị Lý không thể đi lại được nữa dù được đưa đi bệnh viện kịp thời. Chị Vương thì bị định án, vào đếm lịch 7 mùa xuân. Hai gia đình bỗng nhiên tan vỡ, thương nhất là hai đứa trẻ nhỏ.
Ảnh chỉ mang tính minh họa. Nguồn: sohu
Lúc đầu chỉ muốn xả cơn giận, chị Vương đâu ngờ sự việc đi quá xa tới vậy. Còn chị Lý, ngay giữa chốn đông người đi gây chuyện trước, ai ngờ đụng trúng ngay nhân vật không nên dính líu.
Cả hai đều có một gia đình hạnh phúc và có một đứa con mới đi học mẫu giáo. Mỗi ngày đưa đón con, cùng con khôn lớn, đó là một điều hạnh phúc. Nhưng chỉ vì một phút hơn thua, sân si, lời qua tiếng lại, vung tay với nhau mà mất hết rồi.
Với nhà chị Vương phải đi đếm lịch 7 mùa xuân, con chị sẽ mất đi sự đồng hành của mẹ. Gia đình hạnh phúc giờ không trọn vẹn. Với nhà chị Lý, chị phải trả giá lớn vì đã lấn lướt phụ huynh khác. Sau này chị chẳng thể đi lại như người bình thường, gia đình hạnh phúc trở nên bất hạnh.
Chỉ vì một phút không khống chế được cảm xúc, để cho sự tức giận chi phối, mất đi lý trí, nhất thời xúc động mà hai gia đình sóng gió. Hai người mẹ khi bình tĩnh và suy nghĩ lại chắc chắn sẽ rất hối hận. Vốn là một chuyện bé như hạt vừng, cuối cùng là đi đến kết cục mất đi nhiều thứ quý giá. Phải chi lúc đó nhượng bộ nhau mỗi người một tiếng thì có phải tốt hơn không.
“Nhịn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao”. Sống ở đời, không chỉ người ngoài mà cả người nhà cũng phải biết cân nhắc khi nói chuyện. Riêng phụ huynh cần nhớ khi giao tiếp với những phụ huynh khác nên nhớ tôn trọng, chuẩn mực. Trường học đâu phải cái chợ mà các mẹ vào hơn thua, cãi nhau rồi động tay chân trước mặt trẻ con.
Nguồn: https://www.webtretho.com